Vậy là Đài Truyền hình Kỹ Thuận Số VTC chỉ còn là quá khứ. Nơi đây chất chứa biết bao câu chuyện buồn vui, những kỉ niệm đáng nhớ và cả những bài học xương máu:
Theo lời chia sẻ và tâm sự của một thành viên trong đài, anh Văn Tin bên bộ phận quay phim có chia sẻ.
- ” Tôi đã công tác ở đây được 6 năm 9 tháng. Với tôi nơi này giống như là ngôi nhà thứ 2 vậy, tôi đã quá quen thuộc với môi trường này, từng ngóc nghách từng chậu cây thậm chí từng vị trí đồ đạc trong cty tôi đều nhớ rất rõ.
Các mối quan hệ ACE, đồng đội, bạn bè với tôi đều rất tốt nhưng để nhắc đến với lòng biết ơn thì tôi phải nói tới người sếp của tôi, anh ấy đã dạy cho tôi khá nhiều những kinh nghiệm về công việc cũng như cuộc sống.
Bước ra khỏi môi trường này tôi rất buồn nhưng đổi lại tôi cũng đã trưởng thành và cứng cáp hơn. - Đêm hôm cuối cùng phải nói lời chia tay với Đài tôi đã có cảm giác hụt hẫng, mất đi, và trống rỗng, ánh mắt nhìn vô định không điểm đến.
- Nơi đây là thanh xuân là hoài bão là ước mơ là hy vọng và là sự tự hào của tôi. Khi nguồn tài nguyên trong tôi chưa được khai thác hết thì đã phải nói lời chào tạm biệt.
- Nếu như hỏi tôi về cảm xúc ngay lúc này tôi chỉ nói được rằng “Rất Buồn:
Sau khi phỏng vấn anh song tôi mới nhận ra rằng thì ra nơi đây chứa đựng quá nhiều những nụ cười và nước mắt.
Với những A/C đã bước vào độ tuổi quá hạ xang thu thì không mấy là dễ dàng trong việc đi tìm một môi trường mới để bắt đầu lại.
Bên cạnh đó là những bạn trẻ mang những ước mơ với niềm tự hào là sẽ được cống hiến và làm việc cho Đài. Nơi mình đã lấy đó là đích đến là động lực để học tập và thi đua. Cũng muốn về khoe với anh em tròm xóm là con đã hoàn thành được nguyện vọng là vào Đài Truyền Hình.
Tất cả giờ chỉ là những ước mơ còn dang dở chưa được hoàn thành. Việc duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là hãy chuẩn bị cho mình một trạng thái thật tích cực để tiếp tục học tập và sẵn sàng chiến đấu với hành trình mang tên bước ngoặt của cuộc đời.
Phóng Viên: Tuyết Minh